Tối quá. Không biết đâu là đường ra.
Kẻ đó bò tiếp, không ngừng nghỉ, cho tới khi tay chân khuỵu xuống. Tứ chi đã quá mệt mỏi.
Tiếp tục nào, cố lên nào. Phải tiếp tục, phải tiến lên.
Vẫn tối thui, mò mẫm.
Vạn kiếp sống, hàng ngàn cái chết.
Tối tăm và lạnh lẽo.
Không bò được thì phải trườn.
Nữa đi, một chút nữa thôi.
Cứu với, hi vọng đâu rồi.
Người đó, phải tìm được người đó.
Ở đâu, bao giờ, người đó đâm rồi.
Ánh sáng, kia rồi, trườn đi thân tôi.
Nữa lên nào, chút nữa thôi.
Ánh sáng soi rọi toàn cõi nhân gian. Một khu vườn rộng mênh mông ngút ngàn. Một cánh đồng cò bay mệt lử. Những ao cá và những rặng núi xa.
Một thân cây cao trĩu nặng những quả màu đỏ.
Thứ đó trườn tới, xoắn lên hàng cây.
Thứ đó cuộn lại, nheo đôi mắt.
Xa quá. Vẫn chưa tới.
Thôi thì đành vậy.
Đợi người đó tới thôi.
Adam.